Quán Vô Lượng Thọ Kinh Sớ Sao
Ðời Lưu Tống ngài Cương Lương Gia Xá dịch
Việt dịch: Hòa Thượng Thích Thiền Tâm
Diễn đọc: Huy Hồ, Đức Uy, Thy Mai, Ngọc Mỹ, Kim Phượng
Download .doc: Quan-Vo-Luong-Tho-Kinh-So-Sao-Cuong-Luong-Gia-Xa.doc
Download .pdf: Quan-Vo-Luong-Tho-Kinh-So-Sao-Cuong-Luong-Gia-Xa.pdf
Download .prc: Quan-Vo-Luong-Tho-Kinh-So-Sao-Cuong-Luong-Gia-Xa.prc
Youtube:
Lời Tựa
Bản hoài ra đời của Đức Phật, là muốn cho tất cả chúng sanh thoát ly biển trầm
luân, bước lên bờ diệu giác, được hưởng sự an vui giải thoát như Ngài. Nhưng
bởi chúng sanh có nhiều bệnh, nên Phật Pháp cũng có nhiều phương, mà tổng
yếu không ngoài hai môn : Tự Lực và Tha Lực. Tự lực là môn phổ thông, Tha
lực là môn đặc biệt vì do nhờ sức Phật nhiếp trì tiếp dẫn, nên dù hoặc nghiệp
chưa tiêu cũng được bước ngay lên hàng bất thối.
Tịnh Độ Giáo chính là pháp môn tha lực rất hợp thời cơ, và có lợi ích cho nhân
loại giữa thời mạt pháp này. Nhưng vì bản môn tuy dễ tu dễ chứng, song cũng
khó nói khó tin, nên người học Phật chưa thâm, hoặc thiếu tín căn về tịnh độ,
thường hiểu lầm cho là pháp thí dụ, hay nếu có giải thích thì cũng lạc vào tà
chấp của thiên không. Để đánh tan mối tệ sai lầm ấy và đem lại sự lợi ích cho
người tu, bút giả duyệt trong đại tạng, dung hội và trích yếu phần chú sớ của
các Ngài Thiên Thai, Thiện Đạo, Nguyên Chiếu, mà ghi lại lời giải thích bổn
kinh Quán Vô Lượng Thọ này. Xin nhấn rõ, trong đây toàn lời sớ giải của ba vị
tổ sư trên, bút giả chỉ là người sưu tập và ghi chép mà thôi. Việc làm này không
ngoài chủ ý muốn giữ lòng tin cho người học Phật và để biện minh rằng chư cổ
đức đều công nhận cõi Cực Lạc có thật, đã giải thích về tịnh độ với luận cú sự
lý viên dung, chớ không như một ít kẻ nông cạn, chỉ y theo thiên kiến sai lạc
của mình rồi lý thuyết hóa cõi Cực Lạc đâu, xin mượn lời ngài Nguyên Chiếu
mà tự trần thuật rằng :
An Dưỡng sạch vui, câu hội người lành bậc thánh. Ta Bà nhơ khổ, luân hồi sáu
nẻo ba đường! Thế thì chốn gai bùn thai ngục, nên gắng chí để xa lìa; nơi báu
đẹp kim trì, phải đem tâm mà nguyện đến. Giọng triều âm khen ngợi, đã thấy
khắp kinh văn. Những tịnh chúng sanh về, hãy còn ghi sử sách. Chỉ có trí người
hôn muội, hết nghi bán, lại suy lầm. Khiến nỗi lòng Phật từ bi, chút bản hoài
hằng khó tỏ! Thôi thì, ai người tín hướng nên quyết chí phụng hành, nào kẻ hữu
duyên hãy gắng tu chánh trợ. Hoặc xưng danh quán tưởng, trì chú, tụng kinh;
hoặc giữ giới tu trai, sám hối, bố thí. Nếu quả Tâm chuyên gắng, mới hay
duyên phước muôn ngàn. Và chư niệm niệm nối nhau sẽ thấy an vui không tận.
Riêng mình từ trước, đã mến tịnh tông. Đang lo muôn kiếp nghiệp phù binh,
bỗng găp môn lành thuyền tế độ. Nỗi thương nỗi cảm, trông vời khổ hải luống
than thầm. Thoạt tủi thoạt mừng, mới biết dư sanh còn chỗ tựa! Do đó tham
tầm kinh tạng, khảo hội sớ văn, lấy yếu bỏ phiền, ghi lời chú giải. Thuật mà
chẳng tác, dám đâu trái với cổ ngôn. Trọng ý quên lời, xin thể theo gương chỉ
nguyệt, tấc lòng trân kính dâng bạn đồng tu.
Liên Du Thích Thiền Tâm