(Trích câu chuyện)
Đời Tống có vị quan Vệ-Trọng-Đạt, một hôm bị bệnh nặng, trong lúc mơ màng, linh hồn bị quỷ vô-thường dắt đi gặp Diêm-Vương. Diêm-Vương sai Phán-quan lật sổ công quá của Vệ-Trọng-Đạt ra. Lúc đầu nhìn thấy phần lỗi quá nhiều, Diêm-Vương nộ rằng:
– Tội ác của ngươi quá nhiều, tuổi thọ bị giảm là phải.
Nhưng khi xem tới phần công thì phán rằng:
– Nhà ngươi có thể hoàn dương, vì công nhiều hơn tội, số trong dương gian chưa mãn.
Vệ-Trọng-Đạt ngạc nhiên hỏi:
– Tôi chưa từng làm chuyện ác nào, sao lại phạm nhiều lỗi đến thế?
Diêm-Vương đáp:
– Dù ác chưa làm, nhưng khi có ý niệm bất chánh thì quỷ Thần đều đã ghi lục tội ác và gửi đến đây.
Vệ-Trọng-Đạt lại hỏi:
– Tôi cũng chưa từng làm một việc thiện nào cả, làm sao lại có công lớn như vậy?
Diêm-Vương đáp:
– Ngươi đã từng lên sớ tâu cho nhà vua giảm thuế cho dân trong làng. Mặc dù không được vua chấp thuận, nhưng quỷ Thần cũng đã ghi công và gửi tới đây.
Hình với bóng đi đôi với nhau, nhân quả báo ứng cũng thế.
……………….
Tôn-Lượng là quan đô-lợi đất Hợp-Châu, một hôm bị quỷ-sứ bắt xuống âm-phủ. Tôn-Lượng nói:
– Thầy tướng nói số tôi sống đến năm 73 tuổi mới chết, nay mới có 62 tuổi, tôi hãy còn 11 năm mới đến hạn cơ mà.
Quỷ-sứ đáp:
– Số của ngươi đúng là phải sống đến 73 tuổi, nhưng lỗi của ngươi quá nhiều, nên bị giảm thọ. Người Mã-Thành tố tụng việc hôn-nhân, ngươi xét không công bằng làm cho cốt nhục người ly tan, tuổi thọ bị giảm ba năm. Có người Tôn-Hưu vô tội, ngươi muốn làm vừa lòng quan thái-thú mà xét người có tội, tuổi thọ lại giảm đi ba năm. Thân-mẫu của ngươi khuyên gián ngươi chớ nên bắt lỗi người vô tội, ngươi chẳng những không nghe lời mà còn giận và xô thân-mẫu ngươi té ngửa, đó là một tội ngỗ-nghịch, nên tuổi thọ giảm đi năm năm. Hôm nay đúng là ngày ta đến bắt ngươi.
Không bao lâu, Tôn-Lượng bị bệnh mà chết.
…………….
1) Lòng người đều ghét người ác và thích người hiền, ngay cả những kẻ gian ác xảo trá, khi thấy người làm chuyện ác trong lòng cũng oán ghét. Vì công lý ở trong lòng người, đó là hai chữ lương tâm. Thầy Tử-Cống nói: “Vua Trụ tuy có làm nhiều điều ác, nhưng cũng chưa đến nỗi cực ác như người sau đã nói, chỉ vì người đời ghét kẻ gian ác, nên đem mọi việc ác trong thiên hạ đều quy cho vua Trụ”. Đủ thấy lòng người ghét ác đến bực nào, cho nên người quân-tử lo sợ phạm phải lỗi lầm, dù chỉ là một lỗi nhỏ tầm thường.
2) Kinh Hoa-Nghiêm viết: Ngũ-trược chúng-sanh ở cõi Diêm-Phù-Đề không tu thập-thiện, chuyên tạo sát đạo, tà dâm, vọng ngôn, ỷ ngữ, lưỡng thiệt, tham sân, tà kiến chư ác nghiệp, lại không hiếu thảo cha mẹ, không kính tam-bảo, sinh lòng phân tranh, hủy nhục lẫn nhau, mưu cầu phi pháp… vì những nhân duyên này nên mới có nạn đao binh, đói khát và chư bệnh tật. Đó là tự gây nghiệp, tự chuốc họa.
3) Ác-Tinh là sao chưởng về tai họa. Trên đầu người hành ác có hắc khí bao phủ nên gặp Ác-Tinh. Hắc khí ví như tần số của máy thu thanh (radio), Ác-Tinh ví như làn sóng của đài phát thanh. Khi tần số của máy thâu và máy phát hợp nhau thì máy thu thanh mới có tiếng. Tần số của người làm ác hợp với tần số của Ác-Tinh, nên gặp họa.
Đăng nhập
0 Comments